Ajahn Sumedho---
Cội nguồn của đau khổ chính là những gì mà chúng ta gọi là
avijja – vô minh, hay sự không biết về bản chất thực sự của sự vật. Vô minh,
căn bản là do chúng ta không hiểu bản chất thật của chúng ta. Chúng ta đau khổ
vì quan niệm, ý kiến, thói quen và những hiện tượng mà chúng ta không hiểu.
Chúng ta sống cuộc đời của chúng ta trong tình trạng vô
minh, không hiểu bản chất của sự vật. Nếu bạn thực sự chú tâm lắng nghe chính
mình đôi khi bạn có thể nghe những câu nói như, “ tôi nên làm như thế này, tôi
không nên làm như thế kia, tôi nên như thế này, không nên như thế kia” hoặc là
thế giới nên khác hơn, cha mẹ chúng ta phải nên thế này, thế nọ và không nên
giống như cái cách của họ hiện nay. Chúng ta dường như luôn có thì của động từ
đặc biệt [1] này văng vẳng trong tâm chúng ta do chúng ta luôn có ý niệm về cái
gì nên là và cái gì không nên là trong đầu.
Trong thiền tập, hãy lắng nghe những ý kiến nổi lên trong
chính tự thân bạn về cái gì nên và cái gì không nên, chỉ lắng nghe chúng mà
thôi. Xu hướng của chúng ta là cố gắng trở thành một cái gì đó, vì vậy chúng ta
đặt ra mục đích, tạo một vẻ lý tưởng cho những gì mà chúng ta muốn chúng ta
phải trở thành. Có thể chúng ta nghĩ rằng xã hội phải nên khác với những gì như
nó đang bây giờ. Mọi người phải tử tế, rộng lượng, hiểu biết, thương yêu nhau,
người ta phải đối xử với nhau theo tình huynh đệ và con người không nên ích kỷ.
Chính phủ cần phải có các nhà lãnh đạo khôn
ngoan, thế giới cần có hòa bình và v.v… Nhưng thế
giới đang như nó là trong trong khoảnh khắc hiện tại
này cũng như sự vật đang như chúng thực là. Chúng ta không hiểu
điều này và rồi chúng ta đấu tranh. Vì vậy, lắng
nghe bên trong chính mình, lắng nghe tiếng kêu la liên tục
“ Tôi như thế này, tôi không như thế này” và thâm
nhập vào điều này “Tôi là, tôi không phải là “ với sự tỉnh
giác.
Chúng ta có xu hướng phản ứng và cho rằng tất cả những gì
thuộc về “tôi là” và “tôi không phải là” là sự thật. Chúng ta tự xây dựng cho
chúng ta có một tính cách dựa trên những ký ức. Chúng ta nhớ những việc chúng
ta đã học, chúng ta nhớ những gì chúng ta đã làm – thường là những điều cực
đoan hơn mức bình thường, chúng ta có xu hướng quên những chuyện bình thường
hơn mức bình thường. Vì vậy, nếu chúng ta làm những chuyện không tốt, độc ác,
ngu ngốc, chúng ta sẽ có những ký ức khó chịu trong cuộc sống, chúng ta cảm
thấy xấu hổ hoặc tội lỗi. Và nếu chúng ta làm điều tốt đẹp, chẳng hạn việc
từ thiện, những việc tử tế, chúng ta sẽ có những kỳ
ức tốt. Khi bạn khởi sự quán chiếu về điều
này, bạn sẽ phải cẩn thận hơn về những gì
bạn làm và những gì bạn nói, bởi vì nếu
bạn đã sống một cuộc sống điên rồ, hành động bốc
đồng vì muốn có được sự hài lòng ngay tức thời, hoặc do bạn
có ý định làm tổn thương hoặc gây ra bất
hòa hoặc lợi dụng kẻ khác, bạn sẽ phải đối mặt với
một tâm thức đầy với những ký ức rất khó chịu.
Những người đã sống
một cuộc sống rất ích kỷ phải uống nhiều rượu
hoặc dùng thuốc gây nghiện để tự giữ cho họ ở trong trạng thái thường
xuyên bị chiếm đoạt bởi sự quên lãng, để họ không phải nhìn vào những
ký ức xuất hiện trong tâm thức họ.
Trong quá trình thiền tập có sự nhận thức rõ ràng, có nghĩa
là chúng ta đang đưa sự tỉnh giác đến các trạng thái của
tâm trong khoảnh khắc hiện tại, mục đích là để hiểu cho
được ý nghĩa thực sự của cái “ tôi là, tôi không phải
là “. Hãy quán chiếu những cảm giác đau hoặc sự hỷ lạc
do các ký ức, từ sự suy nghĩ hoặc các quan điểm đem lại là vô
thường, anicca. Ngắn ngủi, thoáng qua là đặc
điểm phổ biến cho tất cả mọi hiện tượng. Bao nhiêu người
trong số các bạn đã dành một ngày để cố tìm hiểu điều này bằng mọi cách trong
khi đang ngồi, đứng hoặc nằm ?
Tìm hiểu những gì bạn nhìn thấy với mắt
của bạn, âm thanh với tai , hương vị với
lưỡi , mùi với mũi, cảm nhận và trải
nghiệm sự xúc chạm với thân và sự suy nghĩ với tâm trí
của bạn. Ý nghĩ “ tôi là” là một hiện tượng vô thường. Ý nghĩ “ tôi không phải
là” cũng là một hiện tượng vô thường. Ý nghĩ, ký ức, cảm nhận từ sự suy nghĩ,
ngay chính tự thân này, và các cảm xúc – tất cả mọi hiện tượng đều thay đổi.
Trong thiền tập, bạn phải thật nghiêm túc, dũng cảm và can đảm. Bạn phải thực
sự tìm hiểu, dám nhìn vào ngay cả những kinh nghiệm khó chịu nhất trong đời,
thay vì cố gắng trốn chạy nó để tìm sự tĩnh lặng, hoặc để quên đi tất cả mọi
thứ. Trong thiền Vipassanā, hành giả thực tập nhìn vào sự đau khổ, đó là
một cuộc đối đầu với chính mình, với những
gì chúng ta nghĩ về bản thân, với những ký ức của
chúng ta, cảm xúc của chúng ta, sự dễ chịu, sự khó
chịu hoặc trung tính (không dễ chịu cũng không khó chịu). Nói
cách khác, khi những đối tượng này sinh khởi, và chúng ta nhận biết
sự khổ đau, chứ không xua đuổi, đàn áp hoặc lờ chúng
đi, chúng ta dùng cơ hội này hội để nghiên cứu, học hỏi từ
chúng.
Do đó, khổ đau chính là thầy của chúng
ta. Nó dạy chúng ta, vì vậy chúng ta phải học
bài học từ chính việc nghiên cứu sự đau khổ. Tôi luôn
luôn ngạc nhiên khi thấy một số người nghĩ rằng họ không
bao giờ bị đau khổ. Họ nghĩ, “ Tôi không đau
khổ. Tôi không hiểu tại sao Phật tử lúc nào cũng nói
về đau khổ . Tôi cảm thấy tuyệt vời, cuộc đời đầy
sự đẹp đẽ và niềm vui. Tôi lúc nào cũng rất hạnh phúc. Tôi
thấy cuộc sống là một kinh nghiệm tuyệt vời, một niềm vui đầy
thú vị và bất tận". Những người này có xu hướng phiến diện chỉ
chấp nhận mặt này của cuộc sống và chối bỏ mặt kia
bởi vì chắc chắn những gì làm chúng ta vui thích sẽ biến
mất và rồi chúng ta sẽ thấy hối tiếc. Mong muốn của
chúng ta lúc nào cũng được sống trong
một trạng thái vui sướng liên tục khiến chúng ta phải
đối mặt với mọi loại vấn đề, đủ thứ khó khăn và thiên hình
vạn trạng tình huống. Chúng ta đau khổ không phải chỉ
bởi những những chuyện lớn lao như bị
ung thư ở giai đoạn cuối, hoặc mất đi người ta
yêu thương, đau khổ có thể xảy ra xung quanh những điều rất bình
thường, chẳng hạn như ngay trong bốn tư thế ngồi, đứng,
đi, nằm xuống. Không có gì cực đoan trong đó cả.
Chúng ta quán chiếu hơi thở bình thường của
chúng ta và sự hay biết tự nhiên. Để hiểu được - sự hiện hữu
- chúng ta quán chiếu những cảm giác, các ký ức và những ý
suy nghĩ thông thường, bám vào sự suy nghĩ hoặc các ý tưởng tuyệt vời
sẽ không giúp cho chúng ta hiểu những thái cực của sự hiện
hữu. Vì vậy, chúng ta không bận tâm với những suy
đoán về mục đích tối hậu của cuộc sống, về Thượng đế, ma
quỷ, thiên đường hay địa ngục, hay những
gì sẽ xảy ra khi chúng ta chết hoặc tái
sinh. Trong thiền định Phật
giáo, bạn chỉ cần quan sát ngay trong khoảnh khắc hiện
tại. Sự sinh và diệt đang xảy ra ở đây và ngay
bây giờ chính là sự bắt đầu và kết thúc của những
điều bình thường nhất.
Quán chiếu sự khởi đầu. Khi bạn nghĩ đến sự ra đời
của bạn, bạn nghĩ rằng "Tôi được sinh ra", nhưng đó
là sự ra đời vĩ đại của cái thân, mà chúng ta không thể nhớ. Còn
sự ra đời trần tục của cái "tôi" mà chúng ta kinh
nghiệm trong cuộc sống hàng ngày là cái “tôi muốn, tôi không
muốn, tôi thích, tôi không thích. “ Đó là sự ra đời, hay là sự
đi tìm để có được hạnh phúc. Chúng ta quán chiếu cái địa ngục trần
tục của sự sân hận của chúng ta: Sự giận dữ sinh khởi, sự nóng bức của cơ thể,
ác cảm, sự hận thù mà chúng ta cảm nhận trong tâm chúng
ta. Chúng ta quán chiếu cái thiên đường trần tục mà chúng ta kinh
nghiệm: Trạng thái hạnh phúc, hỷ lạc, nhẹ nhàng, vẻ
đẹp trong khoảnh khắc hiện tại. Hoặc quán chiếu trạng thái uể oải của
tâm, một dạng tình trạng lấp lửng, không vui cũng
không hài lòng, nhưng buồn tẻ, chán nản và lãnh đạm, thờ
ơ. Trong thiền định Phật giáo chúng ta ghi nhận tất cả mọi thứ
này ngay trong thân, tâm của chúng ta .
Chúng ta quán chiếu sự mong muốn có
quyền lực và sự kiểm soát- kiểm soát người khác của chính
mình - để chúng ta trở nên nổi tiếng hoặc trở thành một
người có vị trí quan trọng nhất. Bao nhiêu người trong số
các bạn, khi phát hiện ra một người nào đó có năng khiếu
hơn mình, muốn đè người đó xuống? Đây chính là sự ghen
tị. Những gì chúng ta phải làm trong thiền tập là ghi nhận
thói đố kỵ đời thường này, hoặc sự hận thù chúng ta có thể
có đối với một ai đó vì người đó lợi dụng chúng ta, hoặc làm
phiền chúng ta. Chúng ta cũng ghi nhận sự tham lam, ham
muốn chúng ta có thể cảm thấy với một người có sức hút đối
với chúng ta. Tâm trí của chúng ta là như một tấm
gương phản chiếu cả vũ trụ và bạn phải quán chiếu sự phản chiếu
này. Trước đây, chúng ta nhận các hình ảnh phản chiếu này là thực vì
vậy chúng ta trở nên mê đắm, hoặc xua đuổi chúng hoặc lãnh đạm với chúng. Nhưng
trong thiền Vipassanā, chúng ta chỉ ghi nhận rằng tất
cả những sự phản chiếu này đơn thuần llà những hiện tượng thay đổi
theo điều kiện. Chúng ta bắt đầu thấy
chúng như là một đối tượng chứ không phải như là một
tự ngã, ngược lại khi chúng ta đang còn bị vô minh che
lấp, chúng ta có xu hướng bị đồng hóa với chúng.
Vì vậy, trong khi hành thiền có nghĩa là
chúng ta đang quan sát vũ trụ như nó đang
được phản chiếu trong tâm của chúng ta. Việc
bất cứ ai khác ngẫu nhiên kinh nghiệm được điều gì đó không quan
trọng. Một hành giả nào đó sẽ ngồi ở đây và trải nghiệm tất
cả các loại ánh sáng màu sắc rực rỡ, thấy các hình
ảnh hấp dẫn, như chư Phật, các vị Trời, thậm chí còn ngửi
thấy các mùi hương tuyệt vời, và nghe âm thanh của cõi
Trời, và nghĩ, “Thiền mới tuyệt vời làm sao, trước mắt tôi
là một sự sáng chói , " ánh sáng chói lọi" - một
vị Trời đang đến như một thiên thần rạng rỡ, chạm vào
tôi và tôi cảm thấy sự ngất ngây này. Đó là kinh nghiệm ngất
ngây tuyệt vời nhất mà tôi có được trong đời
của mình ... tôi đã chờ đợi cả đời mình để có
được kinh nghiệm này.
Trong khi đó, người ngồi bên đang suy nghĩ, “Tại
sao chẳng có một cái gì giống như vậy xảy ra với mình nhỉ ? Tôi
ngồi cả giờ đồng hồ trong sự đau nhức, với cái
lưng đau, chán nản, muốn bỏ trốn, tự hỏi tại
sao tôi lại muốn nói đến tham dự khóa thiền này? “ Một người khác
có thể nói, "Tôi không thể chịu đựng những người có những ý
tưởng và sự tưởng tượng này, họ làm tôi ghê tởm, họ chỉ làm
cho tôi tăng thêm sự hận thù và ác cảm khủng khiếp trong
tôi . Tôi ghét hình ảnh Đức Phật ngồi bên cửa
sổ, muốn đập vỡ nó. Tôi ghét Phật giáo và thiền
định!
Hãy xem trong ba người này, ai là hành
giả tốt? Hãy so sánh người nhìn thấy các vị Trời nhảy
múa trời ở trên thiên đường, với người cảm thấy buồn chán, dửng dưng
và tẻ nhạt, và với người thấy đầy hận thù và ác cảm. Các
vị Trời và các thiên thần nhảy múa trên thiên đường
là vô thường, anicca. Sự nhàm chán là vô
thường, anicca. Hận thù và ác cảm cũng là vô
thường, anicca. Vì vậy, một hành giả tốt là người thực
hành đúng cách, là người biết nhìn vào bản chất vô
thường của các hiện tượng này.
Khi bạn nói chuyện với một người thấy được
các vị Trời và ánh sáng rực rỡ, bạn bắt đầu nghi ngờ về sự
thực tập của chính mình và nghĩ rằng, " Có lẽ
mình không có khả năng giác ngộ. Có lẽ mình thiền
không đúng cách. " Nghi ngờ tự thân nó là vô thường. Bất
cứ điều gì sinh khởi đều hoại diệt. Vì vậy, một hành
giả tốt là người nhìn thấy cái bản chất vô
thường của sự hỷ lạc và hạnh phúc; hoặc kinh nghiệm
sự uể oải của tâm hay kinh nghiệm sự giận dữ, hận thù và ác
cảm, và rồi quán chiếu về bản chất vô
thường của tất cả các hiện tượng này khi đang ngồi,
đang đi hoặc đang nằm.
Xu hướng của bạn là gì? Bạn thấy mọi thứ
đều tích cực? "Tôi thích tất cả mọi người ở đây. Tôi
tin vào lời dạy của Đức Phật, tôi tin vào Pháp " - Đó
là một loại đức tin của tâm. Nó tin, và loại tâm
đó có thể tạo ra những điều hỷ lạc
và trải nghiệm chúng rất nhanh. Bạn sẽ thấy một
số nông dân ở Thái Lan, những người hầu như không có bất
kỳ kiến thức thế tục nào, những người hầu không thể đọc và
viết, nhưng đôi khi họ có thể trải
nghiệm trạng thái hỷ lạc, kinh nghiệm được ánh sáng và thấy các
vị Trời, mọi thứ mà họ tin. Khi bạn tin vào các vị Trời, bạn sẽ nhìn thấy họ.
Khi bạn tin
vào ánh sáng và cõi Trời, bạn sẽ thấy
chúng. Khi bạn tin rằng Đức Phật sẽ cứu bạn, Đức
Phật sẽ đến và cứu bạn. Những gì bạn tin sẽ xảy ra
với bạn. Bạn có tin vào ma quỷ, tiên nữ, yêu
tinh, nếu bạn không nghi ngờ gì chúng, bạn sẽ
thấy những thứ đó xảy đến với bạn. Nhưng tất cả vẫn là vô
thường, anicca, tạm bợ và không phải là tự ngã.
Hầu hết mọi người không tin vào các nàng
tiên và các vị Trời và nghĩ rằng những điều như
vậy thật là ngớ ngẩn. Đây là một loại tiêu cực
của tâm trí, loại tâm đó là tâm nghi ngờ và hoài nghi, không
tin vào bất cứ điều gì. "Tôi không tin
vào các nàng tiên và các vị Trời. Tôi không tin
vào bất cứ điều gì thuôc loại đó. Thật buồn cười!
Hãy thử chỉ cho tôi thấy một nàng tiên đi “ Vì vậy những người có
tâm nghi ngờ và hoài nghi không bao giờ nhìn
thấy những điều như vậy.
Có đức tin, có sự nghi
ngờ. Trong thiền tập của Phật giáo, chúng ta quan sát cả niềm
tin lẫn sự nghi ngờ mà chúng ta kinh nghiệm trong tâm
trí của chúng ta, và chúng ta thấy rằng đây là những hiện
tượng đang thay đổi. Tôi đã quán chiếu vào chính sự nghi ngờ, và thấy nó
như một dấu hiệu. Tôi thường đặt cho bản thân mình
một câu hỏi như, "Tôi là ai? “
Và sau đó lắng nghe câu trả lời - đại loại câu trả lời
là “Tỳ khưu Sumedho “. Sau đó, tôi nghĩ
rằng, “Đó không phải là câu trả lời, bạn thực sự là ai?
" Tôi thấy có một sự đấu tranh, một loại phản ứng theo thói quen
để tìm câu trả lời cho câu hỏi. Nhưng tôi thường
không chấp nhận bất kỳ câu trả lời nào mang tính khái
niệm. “ Ai đang ngồi ở đây? Cái này là cái gì? Đây là
gì đây? Ai đang suy nghĩ vậy ? Cái gì nghĩ đó? "
Khi một tình trạng không chắc chắn hoặc nghi ngờ sinh khởi, tôi
thường nhìn vào tính không chắc chắn của sự nghi ngờ
đó như là một dấu hiệu, bởi vì tâm trí dừng lại ở
đó và không còn nghĩ ra được điều gì khác, và sau
đó sự trống rỗng sinh khởi [2].
Tôi đã tìm thấy một phương cách hữu ích để làm trống rỗng
tâm trí của mình bằng cách tự đặt cho bản thân những câu
hỏi không trả lời được, khiến cho sự nghi ngờ sinh
khởi. Nghi ngờ là một hiện tượng vô thường. Hình
tướng, những gì đã biết, là vô thường, những gì không biết
cũng là vô thường. Ngày nọ, tôi ra ngoài và ngắm
nhìn thiên nhiên, quan sát chính bản thân mình đang
đứng ở đây, nhìn vào mặt đất. Tôi tự hỏi, “ Có
phải mặt đất và tôi tách biệt nhau? “ “ Cái gì kia? Ai là cái kẻ đang
nhìn mặt đất vậy? “ Kia có phải là mặt đất với đám lá cây không? Cái đám lá cây
đó nhìn thấy ở bên trong hay bên ngoài tâm của tôi vậy?" “Cái gì thấy vậy?
Có phải là nhãn cầu không? Nếu tôi lấy nhãn cầu ra, lấy ra khỏi hốc mắt, liệu
cái thấy có còn là của tôi không ? Liệu tôi có còn nhìn thấy được đám lá kia
không? Hoặc là nếu tôi không đang nhìn mặt đất liệu nó có ở đằng kia không ? “
Dẫu gì thì ai là người hiểu được điều này vậy nhỉ? (Ai ở trong đây nhỉ?) ”
Và âm thanh. Tôi đã làm một
số thí nghiệm với âm thanh. Bởi vì các đối tượng của
thị giác có một độ bền vững nhất định như căn phòng này
- có vẻ như khá thường hằng, bạn biết đó, chí ít là nó
cũng tồn tại được trong ngày hôm nay. Nhưng âm thanh thực sự
là vô thường – hãy cố gắng thấu hiểu âm thanh và ghi nhận
nó.
Tìm hiểu các giác quan của tôi theo cách này - đôi
mắt của tôi có thể nghe được âm thanh? Nếu tôi cắt
đứt tai và màng nhĩ của mình, sẽ còn âm thanh chứ? Tôi có
thể thấy và nghe trong cùng một thời điểm chính xác nào đó
không? Tất cả các giác quan và đối tượng của
chúng là vô thường, là những hiện tượng đang thay đổi. Ngay
bây giờ hãy thử suy nghĩ , mẹ của bạn ở đâu? Mẹ của tôi bây
giờ đang ở đâu? "Nếu tôi nghĩ về bà ấy đang ở
trong căn hộ của bà ở California , đó là
một khái niệm trong tâm trí. Thậm chí nếu tôi nghĩ
rằng “ California
ở đằng kia”, đó vẫn là tâm đang nghĩ về nơi
đó ". Mẹ là một khái niệm, phải vậy không ? Vì vậy,
mẹ bây giờ đang ở đâu? Bà ấy đang ở trong tâm: Khi từ
"mẹ" xuất hiện, bạn nghe thấy một từ như một âm
thanh và gợi lên một hình ảnh, hay một ký ức hoặc một cảm
giác thích hoặc không thích hoặc lãnh đạm trong tâm.
Mọi khái niệm trong tâm mà chúng ta cho nó là
thực phải được tìm hiểu: Hãy biết khái niệm đóng vai trò gì đối với
tâm. Hãy chú ý đến những niềm vui mà bạn có được
từ việc suy nghĩ về một số khái niệm nào đó và sự không hài
lòng mà các khái niệm khác mang lại. Bạn có định kiến, thành kiến về chủng tộc, quốc
tịch - tất cả đều là khái niệm, hay là sự phát triển nhanh
chóng của khái niệm. Đàn ông có thái độ và thành kiến nhất định về
phụ nữ, và phụ nữ có thái độ và những thành kiến nhất
định về đàn ông – đây
chỉ là điều vốn có trong các bản sắc văn
hóa. Nhưng trong thiền định, 'nữ' là một khái niệm, và
'nam' là một khái niệm, một cảm giác, một sự
nhận thức trong tâm trí. Vì vậy, trong thực hành thiền
Vipassanā, bạn đang thâm nhập vào bên trong bản chất của
sự vật, thô hoặc tế. Quán chiếu sâu vào bên trong phá
vỡ những ảo tưởng mà các khái niệm đem lại cho chúng
ta, những ảo tưởng mà chúng ta cho rằng chúng là thật.
Nói như vậy, mọi người có thể đặt câu
hỏi: " Vậy làm thế nào để bạn sống trong xã hội
này, nếu mọi thứ đều không thật?"
Đức Phật đã chỉ ra một sự phân biệt rất rõ ràng
giữa thực tại quy ước (thực tại chế định) và sự thật tuyệt đối (chân
đế). Ở mức độ chế định của sự hiện
hữu, bạn sử dụng các quy ước giúp đem lại sự hài hòa
cho chính mình và cho xã hội mà bạn đang sống. Loại quy
ước nào mang lại sự hài hòa? Đó là những thứ được
cho là tốt, là chánh niệm, không làm những
điều gây bất hòa, chẳng hạn như trộm cắp, lừa
dối người khác, lợi dụng người khác. Có sự
tôn trọng đối với người khác, có sự tuân thủ
luật pháp, cố gắng để giúp đỡ người khác:Tất cả các quy tắc này
mang lại sự hài hòa. Vì vậy, trong giáo
lý Phật giáo về mức độ chế định, chúng ta sống
một cách tốt đẹp là làm điều tốt tránh làm điều ác về mặt
thân và khẩu. Vì vậy, sẽ là không phải là nếu chúng
ta từ chối thế giới chúng ta đang sống này “ tôi không
muốn dính dáng gì đến nó bởi vì nó chỉ là một ảo tưởng. Suy nghĩ rằng thế
giới của sự quy ước này là ảo tưởng là một ý tưởng khác.
Trong sự thực hành của chúng ta, chúng ta
thấy rằng suy nghĩ là suy nghĩ, “thế giới là ảo tưởng” là một sự suy
nghĩ, “ thế giới không phải là ảo tưởng” cũng là một suy nghĩ. Nhưng trong
khoảnh khắc này đây, hãy nhận thức rằng tất cả những gì mà chúng ta đang ý thức
về chúng đều đang thay đổi. Sống chánh niệm, nỗ lực và tập
trung vào những gì bạn làm, cho dù bạn đang ngồi, đi bộ,
nằm xuống hoặc làm việc. Cho dù bạn là một người đàn
ông hoặc một người phụ nữ, một thư ký, bà nội trợ của một
người lao động phổ thông, hay một nhà điều hành hoặc bất cứ bạn là
gì, hãy nỗ lực và tập trung. Làm việc tốt và tránh làm
điều ác.
Đây chính là đường lối mà một Phật tử sống theo
các dạng quy ước của xã hội . Nhưng họ không bao giờ còn bị đánh
lừa bởi cái thân của họ hay bởi xã hội, hoặc những điều
đang diễn ra trong xã hội , bởi vì Phật tử là người nghiên cứu
và học hỏi vũ trụ bằng cách học hỏi ngay chính cơ thể
của mình.
Người
dịch: Supañña
Chú thích:
[1] Động từ đặc biệt
đây trong bản tiếng Anh là động từ to be. Trong tiếng Anh, động từ
be có nhiều nghĩa tùy theo ngữ cảnh. Trong bài này động từ be có nghĩa
"thì, llà", mang tính hiện hữu.
[2] Quán chiếu sự nghi
ngờ xem nó như là một dấu hiệu: Khi tâm của tác giả không trả lời được
các câu hỏi mà tác giả đặt ra tâm trí dừng lại, và tác giả xem đó là một dấu
hiệu báo rằng tâm của hành giả sắp bước vào trạng thái rỗng không
By Ajahn Sumedho, Chapter I from the book The Way It is
INVESTIGATING THE MIND
EVERYTHING THAT
ARISES PASSES AWAY
ARISES PASSES AWAY
The Buddha said the origin of all suffering was ignorance -
so it's important to consider what he really meant by 'ignorance'. Most human
beings in the world live very much as if their habits, thoughts, feelings and
memories are what they really are. They are not taking the time to look at
their lives or not really having the opportunity to do so to watch and consider
how these conditions operate.
What is a condition? The body that we're with, the emotions
and feelings, the perceptions of the mind, conceptions and consciousness
through the sense - these are conditions. A condition is something that is
added, compounded, something that arises and passes away; it's not the
uncreated, unborn, unoriginated ultimate reality.
Religion is what human beings use to try to get back to that
ultimate realisation beyond the cycles of birth and death, the supramundane
wisdom or lokuttara pañña, and Nirvana or Nibbana is the experience of this
transcendent reality. This is when we suddenly know the truth, not by studying
the Pali scriptures or a Zen book, but through direct experience.
We generally conceive the truth as being some thing ,
Nibbana as being some peaceful state of mind or some kind of ecstatic
experience. All of us have experienced some kind of happiness, so we like to
conceive the Unborn, Uncreated, Unoriginated, as a happy experience. But the
Buddha was very careful never to describe the Ultimate Reality or Nibbana - he
never said very much about it. People want to know what it is, write books on it,
speculate about the nature of Nibbana, but this is exactly what the Buddha
didn't do.
Instead, he pointed to direct knowing of conditions that
change, that which we can know through our own experience at this moment. This
is not a matter of believing anyone else. It's a matter of knowing at this
present moment that whatever arises passes away.
So we put forth that kind of attention in our lives - to be
attentive and notice that whatever arises passes away; that whatever condition
of your mind or body - whether it is a sensation of pleasure or pain, feeling
or memory, sight, sound, smell, taste or touch, inside or outside - is just a
condition.
It's important to reflect on what 'ignorance' really means
in the sense that the Buddha used it when he called it the origin of all
suffering. 'Being ignorant' means that we identify with these conditions, by
regarding them as 'me' or 'mine', or as something that we don't want to be 'me'
or 'mine'. We've got the idea that we've got to find some permanent pleasant condition,
we have to achieve something, get something we don't have. But you can notice
that desire in your mind is a moving thing, looking for something, so it's a
changing condition that arises and passes away - it's not-self. The expression
'not-self' (anatta) is not some kind of mantra* you keep to get rid of things,
but an actual penetration of the very nature of all desires.
(* a word or phrase endowed with spiritual significance. It
is used as a focus of attention
and reflection by repeating it many times in meditation.)
and reflection by repeating it many times in meditation.)
As you look carefully, very patiently and humbly, you begin
to see that the created arises out of the Uncreated and goes back to the
Uncreated, it disappears and there is nothing left. And if it was really you
and really yours, it would stay, wouldn't it? If it was really yours where
would it go, to some kind of storehouse of personality? But that concept and
whatever you conceive, is a condition that arises and passes away. Any time you
try to conceive yourself, any concept or memory of yourself as this or that is
only a condition of your mind. It's not what you are - you're not a condition
of your mind. So, sorrow, despair, love and happiness, are all conditions of
mind and they are not all not-self.
Notice in your life when you suffer, feel discontent - why?
It's because of some attachment, some idea of yourself or someone else. Someone
you love dies and you feel sorry for yourself, you think of the good times
you've had and dwell on that, creating more conditions of mind. Maybe you feel
guilty because you weren't giving or loving all of the time - that's a
condition of mind also. You have a memory, you conceive of them as being alive
- but that very idea of a person is a perception of mind, it's not a person, is
it? Remember someone who is alive, who you wish you could be with right now -
that's a condition of mind. Or remember someone who's died, you'll never see
them again - that's also a condition of mind.
Buddhist meditation is a way of looking at the conditions of
mind, investigating and seeing what they are, rather than believing in them.
People want to believe - when someone close to you has died, somebody has to
tell you: 'Oh, they went up to heaven with God the Father, or they're living in
the delights of Tusita heaven.' They say this so that you'll have a pleasant
perception of mind - 'Well, now I know that my grandmother is happy up there in
the heavenly realms, dancing with the angels.' Then somebody else says 'Well,
you know, she did some pretty dreadful things, she's probably down in Hell,
burning in the eternal fires!' So you start worrying that maybe you'll end up
there too - but that's a perception of mind. Heaven and hell are conditioned
phenomena. So - if you reflect back to ten years ago...that's a condition of
mind that arises and passes away, and the reason that it arises is because I've
just suggested it to you. So that condition is dependent upon another
condition, memory is what we have experienced, and the future is the unknown.
But who is it that knows the conditions of the moment? I
can't find it: there's only the knowing, and knowing can know anything that is
present now - pleasant or unpleasant - speculations about the future or
reminiscences of the past - creations of yourself as this or that. You create
yourself or the world you live in - so you can't really blame anyone else. If
you do, it's because you're still ignorant: The One Who Knows we call 'Buddha'
- but that doesn't mean that 'Buddha' is a condition. It's not to say that this
Buddha-rupa knows anything; rather that 'Buddha' is the knowing. So Buddhist
meditation is really being aware, rather than becoming Buddha.
The idea of becoming Buddha is based on conditions - you
think you're someone who isn't Buddha right now, and in order to become Buddha,
you have to read books to find out how to become one. Of course, this means
that you have to work really hard to get rid of those qualities which are not
Buddha-like; you are far from perfect, you get angry, greedy, doubtful and
frightened, and of course, Buddhas don't have this - because Buddha is that
which knows, so they know better. Then, in order to become Buddha you have to
get rid of these unBuddha-like things and try to get Buddha-like qualities such
as compassion and all these kinds of things. And all these are creations of the
mind! So we create 'Buddhas' because we believe in the creations of the mind.
But they aren't real Buddhas. They're only false Buddhas. They're not wisdom
Buddhas, they're just conditions of our mind.
As long as you conceive of yourself as being somebody who
has to do something in order to become something else, you still get caught in
a trap, a condition of mind as being a self, and you never quite understand
anything properly. No matter how many years you meditate, you never really
understand the teaching; it will always be just off the mark. The direct way of
seeing things now - that whatever arises passes away - doesn't mean that you
are throwing anything away. It means that you're looking in a way that you've
never bothered to look before. You're looking from a perspective of what's here
and now rather than looking for something that's not here. So if you come into
the Shrine Room thinking, 'I've got to spend this hour looking for the Buddha,
trying to become something, trying to get rid of these bad thoughts, to sit and
practise hard, try to become what I should become - so I'll sit here and try
getting rid of things, try to get things, try to hold onto things...' with that
attitude, meditation is a really strenuous effort and always a failure.
But if instead, you come into the Shrine Room and are just
aware of the conditions of mind, you see in perspective the desire to become,
to get rid of, to do something or the feeling that you can't do it; or that
you're an expert, whatever - you begin to see that whatever you're experiencing
is a changing condition and not 'self'. You're seeing a perspective of being
Buddha, rather than doing something in order to become Buddha. When we talk
about sati, mindfulness, this is what we mean.
I am really shocked and amazed at many religious people -
Christians or Buddhists or whatever - who seem to be ignorant regarding the
practice of their religion. Few people seem to have any perspective on
religious doctrine and belief and disbelief. They don't bother to find out.
They are still trying to describe the indescribable, limit the unlimited, know
the unknowable, and not many look at the way they are. They believe what
somebody else has told them.
In Theravada Buddhism, monks will tell you that you can't
get enlightened these days, there's no way you can even attain the first stage
of stream-entry, the first stage of sainthood, that those days are past. They
believe that enlightenment is such a remote possibility that they don't even
put forth much effort to see that all that arises passes away. So monks can
spend lifetimes reading books, translating Suttas, still believing that they're
unenlightened and it's impossible to do it. But then what's the point of
religion anyway? Why bother, if the ultimate truth is so remote, such an
unlikely possibility? We just become like anthropologists, sociologists or
philosophers discussing comparative religion.
Gotama the Buddha was one whose wisdom came from observing
Nature, the conditions of mind and body. Now that's not impossible for any of
us to do. We have minds and bodies, all we have to do is to watch them. It's
not as if we have to have special powers to do that, or that somehow this time
is a different time from that of Gotama the Buddha. Time is an illusion caused
by ignorance. People in the time of Gotama the Buddha were not any different
from the ones now - they had greed, hatred and delusion, egos, conceits and
fears just like people nowadays. If you start thinking about Buddhist
doctrines, different levels of attainment, you'll just get into a state of
doubting. You don't have to check yourself with a list in a book - know for
yourself until no condition of body or mind deludes you.
People say to me, 'I can't do all that, I'm just an ordinary
person, a layman; when I think of doing all that, I realise I can't do it, it's
too much for me.' I say, 'If you think about it, you can't do it, that's all.
Don't think about it, just do it.' Thought only takes you to doubt. People who
think about life can't do anything. If it's worth doing, do it . When you get
depressed, learn from depression, when you get sick, learn from sickness, when
you're happy, learn from happiness - these are all opportunities to learn in
the world. Keep silently listening and watching as a way of life...then you
begin to understand conditions. There's nothing to fear. There's nothing you
have to get that you don't have, there's nothing to get rid of.




0 comments:
Post a Comment