Sau Thế chiến thứ
hai, Nhật Bản có hai hướng tiến căn bản. Phục hưng kinh tế và bãi bỏ hành vi
chiến tranh. Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, nhất định không dùng vũ lực lần nào
nữa, chỉ nhắm đến phát triển kinh tế và mưu cầu hoà bình, đó là hai phương châm
mới của nước Nhật Bản.
Trên tấm bia an ủi
linh hồn nạn nhân bom nguyên tử Hiroshima
có viết:
"Xin yên
nghỉ. Sẽ không sai phạm nữa đâu"
Những lời tuyệt
vời! Chúng ta là nạn nhân đồng thời cũng là kẻ phạm tội. Ý nghĩa như thế hàm
chứa trong những lời ấy. Với sức mạnh khủng khiếp của nguyên tử lực, chúng ta
ai cũng là nạn nhân, mà đồng thời cũng là kẻ tác hại. Tất cả chúng ta là nạn
nhân bị sức phá hoại nguyên tử lực uy hiếp, mà tất cả chúng ta cũng là kẻ tác
hại khi đã tạo nên sức phá hoại ấy, hay không ngăn cản việc sử dụng nó.
Rồi ngày nay, 66
năm sau cuộc dội bom nguyên tử, nhà máy phát điện nguyên tử lực Fukushima-1 còn
đang phát tán phóng xạ trong suốt ba tháng nay, và tiếp tục làm ô nhiễm đất
đai, nước biển và không khí các vùng chung quanh. Chưa ai biết bao giờ và làm
cách nào chận đứng lại được. Ðây là lần thứ hai trong lịch sử, người Nhật Bản
chúng tôi phải trải nghiệm và chịu thiệt hại, nhưng lần này chẳng phải do ai
khác dội bom xuống. Mà chính người Nhật Bản chúng tôi đã gây ra, đã tự tay mình
phạm tội, làm tổn hại đến đất nước mình, và phá hoại cuộc sống của chính mình.
Làm sao mà ra nông
nỗi ấy? Tâm tình phản đối hạch nhân mà chúng tôi đã ôm ấp bao nhiêu năm nay sau
Thế chiến ấy đã tiêu tan đâu mất rồi? Xã hội giàu có trong hoà bình mà chúng
tôi một lòng tìm kiếm ấy, vì đâu mà hư hại, lệch lạc đến thế này?
Lý do thì đơn giản
thôi. Là vì "năng suất" đấy.
Người chuyên mơ mộng
không thực tế
Diễn văn của Murakami
Haruki
nhận giải thưởng Cataluña International Prize,Spain
ngày 9 tháng 6 năm 2011 ởBarcelona
nhận giải thưởng Cataluña International Prize,
ngày 9 tháng 6 năm 2011 ở


0 comments:
Post a Comment