'Mọi thứ đều thuộc về bản thân chúng, không thuộc về người nào cả,' Osho
'Cái ‘của tôi’ càng bành trướng hơn, bất hạnh càng lớn hơn.'
Thay đổi lớn nhất, lừa dối sâu sắc nhất, là ở chỗ chúng ta gắn bản thân mình với mọi thứ, mà thực tế chúng ta
không gắn kết với chúng chút nào. Ngay khi chúng ta gắn kết,
thực tại biến mất và giấc mơ bắt đầu
dường như thật.
Chẳng hạn, chúng ta gọi một thứ là ‘của tôi’ - nhà của
tôi...
ngôi nhà đã có đó khi chúng ta còn chưa có và nó sẽ còn đó khi chúng ta không còn nữa. Cái gì đó có thể hiện hữu trước khi tôi hiện hữu, và
sẽ tiếp tục sau khi tôi không
hiện hữu, cái không biến mất cùng với sự biến mất của tôi -
làm sao mà nó có thể là ‘của tôi’ được?
Nếu tôi chết vào khoảnh khắc này, ngôi nhà của tôi đâu có sập
đổ hay biến mất;
thực tế nó thậm chí sẽ không biết rằng tôi đã chết. Thế
thì loại liên kết nào có thể có đó giữa bản thân tôi và ngôi
nhà đó? Mối quan hệ
là gì? Ngày mai ai đó khác sẽ sống
trong cùng ngôi nhà đó và gọi nó là ‘của tôi’. Hôm qua ai đó
khác đã sống trong nó và người đó đã gọi nó là 'của tôi'. Ai
biết được bao nhiêu người đã móc ‘cái tôi’ của họ vào ngôi
nhà đó, và đã qua đời rồi? Nhưng ‘cái tôi’ đó không bao giờ
dán được lên ngôi này, và ngôi nhà đó cũng không thuộc về
ai cả; ngôi nhà thuộc về bản thân nó.
Trong thế giới này mọi thứ đều thuộc về cái ta riêng của
chúng. Nếu chúng
ta có thể hiểu được điều này đúng đắn chúng
ta sẽ có thể phá vỡ các ảo tưởng một cách dễ dàng.
Có một mảnh đất. Bạn gọi nó là cánh đồng của tôi, hay
khu vườn của tôi. Nếu không phải hôm nay, ngày mai sẽ có
lời đòi hỏi đưa ra về mặt trăng - Mĩ sẽ nói đấy là ‘của
chúng
tôi’, Nga sẽ nói đấy là ‘của chúng tôi’. Cho đến hôm qua mặt
trăng đã không thuộc
về ai cả; nó đơn giản có đó, nó
đơn
giản thuộc về bản thân nó. Nhưng bây giờ người này hay
người nọ sẽ đòi hỏi sở hữu mặt trăng và sớm hay muộn sẽ có
tranh đấu và đương
đầu. Cho tới tận bây giờ mặt trời vẫn
thuộc về chính nó, nhưng ngày mai một ai đó có thể tuyên bố
mặt trời thuộc về họ.
Cứ nơi đâu con người
đặt chân tới là anh ta gắn
cái nhãn ‘tôi’ vào đó.
Tự nhiên không chấp nhận cái nhãn của người đó, nhưng những người khác phải
chấp nhận, nếu không thì sẽ có đối đầu. Những người
khác phải chấp nhận các cái nhãn này bởi vì họ muốn dán nhãn
của riêng họ vào mọi thứ. Cho nên nhà trở thành của ai đó và
mảnh đất trở thành
của ai đó khác. Tại sao chúng ta nôn
nóng muốn dán cái nhãn ‘tôi’ này vào đâu đó vậy? Nôn nóng
là bởi vì càng nhiều chỗ và vật mà chúng ta dán được nhãn
này lên, hay kí tên vào đó, cái vòng ‘của tôi’ càng lớn hơn
và
cái 'tôi’ cũng phát triển lớn hơn bên trong chúng ta.
‘Tôi’ lớn như số lượng những vật mang nhãn của nó.
Nếu ai đó nói rằng người đó có một sào đất thì làm sao cái
'tôi’ của người đó lớn bằng cái 'tôi’ của người khác, người
nói, “Tôi có một nghìn sào đất” được?
Với sự bành trướng của cái ‘của tôi’, cái 'tôi’ cảm thấy
dường như nó đang lớn hơn. Nếu bành trướng
của cái 'của tôi’ giảm đi, cái 'tôi’ cũng co lại. Cho nên
mọi
hòn gạch của 'tôi’ đều được làm từ cái ‘của tôi’. Vậy tôi có
thể nói 'của tôi' càng nhiều cách, lâu đài của cái 'tôi' càng
vươn lên cao hơn. Do đó trong toàn bộ cuộc đời mình, chúng
ta chỉ còn là một cuộc đua: bao nhiêu thứ chúng ta có
thể dán nhãn của mình lên và nói, “Đấy là của tôi.” Trong
khi làm như vậy, trong khi chúng ta tiếp tục gán nhãn cho
mọi thứ, một hôm nào
đó chúng ta chết, và bất kì chỗ nào
chúng ta đã đặt nhãn của mình, ai đó khác bắt đầu dán nhãn
của người ấy vào mọi thứ chúng ta đã gọi là ‘của tôi’.
Mọi thứ đều thuộc về bản thân chúng, không thuộc về
người nào cả.
Chúng có thể được dùng, nhưng không thể có
chủ sở hữu. Chủ sở hữu là ảo tưởng, và trong khi chúng ta
dùng chúng, chúng ta nên có cảm giác biết ơn bởi vì chúng
ta đang dùng cái
gì đó không thuộc về mình. Nhưng khi
chúng ta nói ‘của tôi’, mọi cảm giác về biết ơn đều biến mất
và thế giới mới về cái ‘của tôi’ được tạo ra. Cái đó bao gồm
tiền bạc, địa vị,
danh vọng, giáo dục và đủ mọi thứ. Với
những thứ này điều đó có thể là được, nhưng điều đáng ngạc
nhiên hơn là ở chỗ những cái không liên can gì tới 'tôi’
cũng
được bao hàm. Chúng ta nói: tôn giáo của tôi, thượng đế của
tôi, thiên thần của tôi, đền đài của tôi - với cả những
người
mà ‘tôi’ chẳng có quan hệ gì với bất kì cái gì. Và nếu điều
đó
là có thể, thế thì không có khả năng nào giải phóng bản thân
người ta khỏi thế giới. Nếu tôn giáo cũng có thể là của tôi
hay của anh, nếu Thượng đế cũng có thể là của tôi hay của
anh, thế thì không có hi vọng nào cả. Thế thì chúng ta sẽ
tìm
con đường ra khỏi cái ‘của tôi’ ở đâu? Nếu Thượng đế cũng
|rơi vào trong phạm vi quyền lực của mình, thế thì không còn
lại chỗ nào cho cái ‘tôi’ đi đâu cả. Nhưng chúng ta đặt cái
nhãn ‘của tôi’ vào đền đài và nhà thờ và vào cả Thượng đế
nữa.
Bất kì nơi đâu con người tới, người đó cũng đem tới đấy
cả cái ‘của tôi’. Cố hiểu ngụ ý này. ‘Tôi’ thực tế trở nên
lớn
hơn qua ‘của tôi’, nhưng cái ‘của tôi’ càng bành trướng hơn,
bất hạnh càng lớn
hơn. Tăng trong 'tôi’ là tăng của bất hạnh,
bởi vì ‘tôi’ là vết thương. Và cái ‘tôi’ càng lớn, vùng nhạy
cảm đau càng lớn, cho nên nhiều vết thương hơn có thể phát
tác trên nó. Cũng tựa như ai đó có một vết thương thể chất
lớn luôn dễ gây ra
đau đớn mọi lúc; bất kì một
cử động
người đó thực hiện và điều đó gây đau. Vết thương lớn, trải
trên vùng rộng, một cái chạm khẽ là đủ gây
đau. Cái ‘tôi’
càng lớn, vết thương càng lớn và cái đau cũng càng lớn.
Với việc bành trướng của cái ‘của tôi’, cái ‘tôi’ bành
trướng. Khi cái ‘tôi’ tăng lên, đau cũng tăng lên. Một mặt
người ta cảm thấy rằng hạnh phúc đang tăng lên, mặt khác
bất hạnh cũng tăng lên. Chúng ta càng làm tăng hạnh phúc
này, càng nhiều bất hạnh cứ tăng lên - và giữa hai điều này
ảo tưởng được mang theo. Nơi không có khả năng nào nói
cái ‘của tôi’ thì thế nữa chúng ta vẫn tiếp tục nói ‘của
tôi’
một cách giả dối, vô nghĩa lí. Tay
này bạn gọi là ‘của tôi’,
thân thể này bạn gọi là ‘của tôi’, đều không phải là của
bạn.
Khi bạn không có, ngay cả thế thì xương, da, máu của tay
này vẫn tồn tại ở đâu đó; và chúng vẫn tồn tại ngay cả sau
bạn. Xương bên trong thân thể bạn, chúng đã từng là xương
trong biết bao nhiêu thân thể khác trước đây. Máu trong thân
thể bạn đã chảy trong thân thể của con vật nào đó hôm qua
và trong cây cối nào đó hôm kia. Ai biết được bao lâu, bao
nhiêu tỉ, tỉ tỉ năm rồi cuộc hành trình đã diễn ra? Ngay cả
khi
bạn sẽ không có đó, không một hạt của thân thể bạn bị triệt
tiêu. Nó tất cả sẽ tồn tại. Nó sẽ trôi vào trong thân thể
khác
nào đó.
Hiểu điều đó theo cách này: hơi thở bạn vừa thở xong,
khoảnh khắc trước nó đã ở bên trong người ngồi cạnh bạn.
Khoảnh khắc trước người đó đã gọi nó là hơi thở của tôi, và
khoảnh khắc sau nó không còn thuộc vào người đó chút nào
nữa, nó đã trở thành của ai đó khác.
Cuộc sống không chấp nhận đòi hỏi của bất kì ai về nó
và cứ chảy đi từng khoảnh khắc. Nhưng chúng ta cứ đòi hỏi.
Ảo tưởng này về đòi hỏi, đây là ảo tưởng sâu sắc nhất của
con người.
Cho nên bất kì khi nào một người nói ‘của tôi’, người đó
rơi vào trong dốt nát. Kinh này là để phá vỡ chính ảo tưởng
này. Không chỉ đất không phải là của tôi, nhà không phải là
của tôi, tiền bạc không phải là của tôi - ngay cả thân thể
này
cũng không phải là của tôi nốt. Thân thể bạn được tạo nên từ
các nguyên tử của bố mẹ bạn. Các nguyên tử đó tồn tại trước
khi có bạn, và chúng
đến với bạn sau cuộc hành trình dài.
Trước bố mẹ bạn, chúng
đã ở trong thân thể bố mẹ họ.
Những nguyên tử này đã có cuộc hành trình dài hàng triệu
năm; bây giờ chúng thiết lập nên thân thể bạn. Thân thể đó
nữa cũng là cánh
đồng, mảnh đất mà bạn được bắt rễ vào,
nhưng bạn không phải là nó. Bạn không phải là thân thể, bạn
tách biệt khỏi nó.
Kinh này nói một người không chỉ không là thân thể, nó
thậm chí còn đi sâu
hơn và nói con người thậm chí không
phải là tâm trí, bởi vì tâm trí cũng là một thứ tích luỹ.
Bạn có một ý nghĩ nào mà có thể là của bạn không, mà
bạn có thể nói là của bạn không? Chẳng có ý nghĩ nào cả.
Một số ý nghĩ đến từ truyền thống, một số từ kinh sách, một
số từ nghe ai đó, một số thì từ việc đọc sách báo - chúng đã
đến từ một hay nhiều nguồn ngoài khác. Nếu bạn tìm kiếm
sơ đồ sinh của từng ý nghĩ riêng lẻ, nếu bạn nhìn vào cuộc
hành trình của từng ý nghĩ riêng lẻ, bạn sẽ thấy bạn không
có
một ý nghĩ riêng nào của mình cả, tất cả chúng đều là đồ vay
mượn; chúng đã đến với bạn từ đâu đó.
Không một ý nghĩ nào đã bao giờ là nguyên bản, mọi ý
nghĩ đều là vay mượn.
Nhưng chúng ta cứ cho là ngay cả
một ý nghĩ cũng là ‘của tôi’.
Nhớ lấy, ngay cả một hơi thở cũng không thể gọi là ‘của
tôi’ được; ý nghĩ là vật chất tinh tế hơn nhiều. Đi ngày
càng
sâu hơn vào trong phân tích này, người ta tới đâu?
Upanishad đã đi đến đâu? Phật đi tới đâu? Mahavira đã tới
đâu? Tiếp tục phân tích này, dùng kiểu phủ định, “Tôi không
là cái này, tôi không là cái này”; khi cuối cùng không còn
lại
cái gì để bị phủ định, khi không còn gì về cái tôi thậm chí
có
thể nghĩ liệu nó là của tôi hay không, cái còn lại ngay cả
thế... Khi không gì còn lại để cắt bỏ, khi tất cả các quan
hệ
đều bị phá vỡ và không có gì còn lại mà có thể còn bị đập ra
nữa, cái thậm chí còn lại như thế chính là điều Upanishad đã
gọi là sakshi, nhân chứng.
Trích từ sách Ngón tay Chỉ trăng, Osho
The biggest change and the deepest illusion is that we
associate ourselves with everything, which in fact we are not associated with
at all. As soon as we are associated the reality is lost and the dream
projection starts appearing true. For example, we call a thing 'mine' - 'my
house'... the house which was there when we were not and which will still be
there when we will be no more.
Something that can be before I am, and will continue after I
am not, which does not disappear with my disappearance - how can it be 'mine'?
If I die this moment my house does not collapse or disappear, in fact it will
not even know that I have died - then what kind of association can there be
between myself and that house? What is the relationship? Tomorrow someone else
will live in that same house and call it 'mine'. Yesterday somebody else was
living in it and he was calling it 'mine'.
Who knows how many people have stuck their 'I' on that
house, and have passed away? But that 'I' never sticks onto the house, and that
house does not belong to anybody; the house belongs to itself.
In this world everything belongs to its own self. If we can
understand this properly, we shall be able to shatter the illusions easily.
There is a piece of land. You call it 'my field', or 'my
garden'. If not today, tomorrow there will be claims advanced about the moon - America will say it is 'ours', Russia will say
it is 'ours'. Until yesterday the moon did not belong to anybody; it simply
was. It simply belonged to itself. But now someone or other will claim the moon
and sooner or later there will be struggles and confrontations.
Up to now the sun belonged to itself, but tomorrow the sun
may also be claimed.
Wherever man puts his feet he labels it with his 'I'. Nature
does not accept his labels, but other human beings have to, otherwise there
will be confrontation. Others have to accept the labels because they want to
put their own labels on things. So the house becomes somebody's and the piece
of land becomes somebody else's. Why are we so impatiently eager to stick this
label of 'I' somewhere? The eagerness is because the more places and things on
which we stick this label, or make our signatures, the bigger the circle of
'mine' grows and the bigger the 'I' is developed within us.
'I' is as big as the number of things that carry its label.
If someone says that he has one acre of land, how can his 'I' be as big as that
of another person who says, "I have one thousand acres of land"?
With the expansion of the 'mine', the 'I' feels as if it is
growing bigger. If the expanse of 'mine' decreases, the 'I' also shrinks. So
every brick of 'I' is made up of 'mine'. Thus the more ways I can say 'mine',
the higher rises the palace of 'I'. Hence our whole life we remain in only one
race - how many things we can stick our labels on and say, "It is
mine." In so doing, while we continue to label things, one day we die and
wherever we had put our labels, someone else begins to stick his labels on the
things we had called 'mine'.
Things belong to themselves, not to any person. They can be
used, but there can be no ownership.
Ownership is an illusion, and while we are using them we
should have a sense of gratitude because we are using something that does not
belong to us. But when we say 'mine', all sense of gratitude disappears and a
new world of 'mine' is created. That includes money, position, prestige,
education and everything. For these things it may be okay, but what is more
surprising is that things which have nothing to do with 'I' also get included.
We say: my religion, my god, my deity, my temple - with whom 'I' can have no
relationship whatsoever. And if it can, then there is no possibility of freeing
oneself from the world. If religion can also be mine and thine, if God can also
be mine and thine, then there is no hope; where shall we then find a way out of
'mine'? If God also falls within its jurisdiction, then there remains no space
left anywhere for the 'I' to go away to. But we put the label of 'mine' on
temples and mosques and on God as well.
Wherever man goes he reaches there with his 'mine'. Try to
understand the implications: 'I' actually becomes bigger through 'mine', but
the greater the expanse of 'mine', the greater the unhappiness.
The increase in 'I' is the increase of unhappiness, because
'I' is a wound. And the greater the 'I', the bigger the area vulnerable to
hurt, so that more hurt can be inflicted upon it. It is like someone having a
large physical wound which tends to get hurt every now and then; any move the
person makes and it gets hurt. The wound is big, its area large, and any little
touch becomes a hurt. The bigger the 'I', the bigger the hurt and the greater
the pain.
With the expansion of 'mine', the 'I' expands. As the 'I'
grows, the pain also grows. On one hand one feels that happiness is on the
increase, on the other hand the unhappiness also goes on increasing.
The more we increase this happiness, the more unhappiness
goes on increasing - and between the two an illusion is carried on. Where there
is no possibility of saying 'mine', there too we go on saying 'mine' falsely,
unmeaningfully. This hand you call 'mine', this body you call 'mine', are also
not yours.
When you were not, even then the bones, the skin, the blood
of this hand existed somewhere; and they will exist even after you. The bones
in your body, they have been bones in so many other earlier bodies. The blood
in your body has flowed in the body of some animal yesterday and in some tree
the day before. Who knows how long, how many billions and trillions of years,
the journey has been?
Even when you won't be, not a single particle of your body will
be annihilated. It will all exist. It will flow in some other bodies.
Understand it this way: the breath you took in just now, a
moment ago it was inside the person sitting next to you. A moment ago he was
calling it "my breath," and a moment later it does not belong to him
any more, it has become somebody else's.
Life does not accept anybody's claim over it and goes on
flowing each moment. But we go on claiming. This illusion of claim, this is
man's deepest illusion.
So whenever a person says 'mine', he is falling in
ignorance. This sutra is to break this very illusion.
Not only the land is not mine, the house is not mine, the
money is not mine; even the body is not mine. Your body is made up from the
atoms of your parents. Those atoms existed before you were, and they are coming
to you after a long journey. Before your parents, they were in the bodies of
their parents. These atoms have had a long journey of millions of years; now
they constitute your body.
That body too is a field, a land in which you are rooted,
but you are not it. You are not the body, you are separate from it.
This sutra says a man is not only not the body, it goes even
deeper and says man is not even the mind, because mind is also an accumulation.
Do you have a single thought which may be yours, which you
can say is yours? There are none.
Some have come from tradition, some from scriptures, some
from hearing someone, some from your reading - they have come from one or the
other external sources. If you search for the birth- chart of your every single
thought, if you look at the journey of every single thought, you will find you
don't have a single thought of your own, they are all borrowed; they have come
to you from somewhere.
No thought is ever original, all thoughts are borrowed. But
we claim even a thought to be 'mine'.
Remember, even a breath cannot be called 'mine'; thought is
a much more subtle matter. Going deeper and deeper into this analysis, where
does one come to? Where have the Upanishads come to? Where does Buddha come to?
Where does Mahavira come to? Continuing this analysis, using the negation:
"I am not this, I am not this"; when in the end nothing remains to be
negated, when nothing remains about which I can even think whether it is mine
or not, that which remains even then.... When there is nothing left to cut,
when all relations are broken and none remains that can still be broken, that
which remains even then is what the Upanishads have called sakshi, the witness.
http://oshosearch.net/Convert/Articles_Osho/Finger_Pointing_to_the_Moon/Osho-Finger-Pointing-to-the-Moon-00000003.html


0 comments:
Post a Comment