Năm 35 tuổi, anh bị thất nghiệp, không lấy được vợ, cha mẹ
đều oán trách anh không có tiền đồ. Anh cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán nên
quyết định sẽ sớm rời khỏi thế gian nhiều đau khổ này. Tuy nhiên, anh vẫn còn
chút vương vấn với cuộc sống nên định dành 3 ngày để từ biệt trần gian.
Ngày đầu tiên, anh định đi gặp người con gái là mối tình đầu
của mình. Anh vẫn còn nhớ, năm đó cô mặc chiếc váy trắng tinh với mái tóc dài
xõa ngang lưng trông thật ngây thơ, xinh đẹp. Không kết hôn với cô là sự hối
tiếc lớn nhất đời anh.
Anh gặp cô ở cổng chợ gần nhà cô. Cô béo ra trông thấy, gò
má lấm tấm tàn nhang, cô mặc áo ngủ và đi dép lê. Anh muốn trò chuyện với cô về
những hồi ức tốt đẹp nhưng cô cứ luôn mồm phàn nàn việc bà bán rau bán đắt hơn
cho cô một đồng. Cô nói chồng cô lại đi cờ bạc. Cô tiếc rẻ, nếu sớm biết như
vậy thì ngày xưa lấy anh cho rồi. Đó là câu mà anh mong đợi đã lâu nhưng giờ
đây nghe cô nói, anh không hề vui sướng như anh từng nghĩ.
Buổi tối, anh đi thăm người bạn ngồi cùng bàn hồi phổ thông.
Năm đó, anh thi rớt tú tài, anh bạn lại thi đậu đại học và học thẳng lên tiến
sĩ. Lương hiện nay của anh đã lên tới một tỷ nhân dân tệ một năm. Không những
có nhà lầu xe hơi mà anh còn có một cô vợ xinh đẹp. Gặp lại bạn cũ, anh bạn học
rưng rưng nước mắt nói là rất nhớ thời đi học, bởi vì tiếp khách rượu bia quá
nhiều, anh ta bị cholesterol cao, lại mắc thêm bệnh tiểu đường. Anh ta còn kể
lể rằng vợ anh ta ngoại tình, con trai không phải con ruột.
Ngày thứ hai, anh ngồi ngây người trên chiếc ghế bên bờ hồ.
Ngồi cạnh anh là một ông lão nhặt ve chai. Ông lão hỏi xin anh một điếu thuốc,
anh hỏi ông lão tại sao từng tuổi này ông lão còn sống lam lũ như vậy. Ông lão
vừa hút thuốc vừa nói: “Tôi có hai đứa con, một trai, một gái. Ngày xưa, tôi
xoay xở mọi cách để kiếm tiền nuôi con, đến khi chúng trưởng thành, chúng không
cho tôi lấy một xu. Vợ tôi bán đậu hũ thối bên đường thường bị lực lượng an
ninh trật tự đuổi nên phải chuyển sang nhặt ve chai, thu nhập không đủ sống”.
Anh đến nhà một người họ hàng giàu có và định nhờ họ chăm
sóc cha mẹ anh. Hai vợ chồng nhà đó đang cãi nhau, để có được căn nhà to này,
họ đã phải vay một khoản tiền lớn ở ngân hàng, áp lực trả nợ ngân hàng hằng
tháng khiến gia đình họ sớm chiều lục đục, đến mức đòi ly hôn, cả hai oán trách
nhau quá sĩ diện. Anh khuyên giải họ vài câu, động viên họ phấn chấn tinh thần
lên, tự nhiên anh thấy mình thật nực cười.
Ngày thứ ba, trong lúc anh đi lang thang trên đường, anh
thấy một người đàn ông giật túi xách của một cô gái. Nghĩ rằng mình dù sao cũng
không muốn sống nữa nên anh quyết định đuổi theo tên cướp kia. Chạy qua vài con
đường, tên cướp dừng lại thở hổn hển nói với anh: “Ông anh chạy nhanh quá, tôi
xin bái phục!” Anh trả lại túi xách cho cô gái, cô gái cảm ơn anh rối rít.
Phóng viên báo đài đến phỏng vấn anh, sở cảnh sát tuyên dương anh, thoắt cái
anh trở thành anh hùng. Hàng xóm đều nói họ biết anh là người tốt mặc dù bình
thường anh sống rất khép kín.
Khi ở đồn cảnh sát để tường trình, anh nhìn thấy một đứa trẻ
đang khóc. Viên cảnh sát nói đó là đứa bé bị bắt cóc, tạm thời chưa tìm thấy
người thân.
Ngày thứ tư... anh vẫn sống và dự định sẽ sống tới già.
Trên đời vẫn còn rất nhiều số phận bi thảm hơn anh, còn rất
nhiều người cần anh, anh nghĩ mãi không ra lý do để không tồn tại trên cõi đời
này nữa.
HOA NHIÊN (Dịch)
http://www.thegioiphunu-pnvn.com.vn/Tin.aspx?varbaoid=2235&varnhomid=4&vartinid=13274


0 comments:
Post a Comment