Friday, May 23, 2014

Hướng dẫn ngồi thiền - Đức Đạt Lai Lạt Ma đời 14

Dưới đây là bản Việt dịch từ nguyên tác Anh ngữ “Tibetan Meditation Instructions,” một bản văn cô đọng về Thiền Tây Tạng do Đức Đạt Lai Lạt Ma đời 14 viết cho ấn bản điện tử của Tricycle, một tạp chí Phật Giáo tại Hoa Kỳ. Nơi đây, ngài nói về pháp thiền này là hãy để tâm vào trạng thái tự nhiên, và hãy quán sát tâm này – mà tâm là một thực thể, theo ngài, có tánh sáng và tánh biết, nơi đó bất kỳ những pháp gì, hiện tượng gì, sự kiện gì trong thế giới xuất hiện với chúng ta cũng đều qua nhận biết của thức. Khi ngồi, tóm gọn, chỉ để tâm thả lỏng tự nhiên và nhìn vào tâm này, dần dần sẽ thấy bản tánh của tâm.
(Bắt đầu bản văn)
Trước tiên, hãy sửa soạn tư thế của bạn: xếp chân ở vị trí thoải mái nhất; xương sống thẳng như mũi tên. Đặt hai bàn tay vào thế quân bình, khoảng cách chiều rộng bốn ngón tay dưới rún, với bàn tay trái ở dưới, bàn tay phải đặt trên, và các ngón cái chạm nhau để thành một hình tam giác. Tư thế này của các bàn tay có liên hệ với chỗ trong cơ thể, nơi nội nhiệt khởi lên. Nghiêng cổ xuống chút xíu, để miệng và răng như bình thường, với đầu lưỡi chạm vào vòm trên của miệng gần các răng phía trên. Hướng mắt nhìn xuống thả lỏng – không cần thiết phải nhìn vào chóp mũi; mắt có thể hướng về sàn nhà phía trước chỗ bạn ngồi, nếu điều này tự nhiên hơn. Đừng mở mắt quá lớn mà cũng đừng nhắm mắt; hãy để mắt mở hé chút xíu. Đôi khi mắt sẽ khép lại tự nhiên; thế cũng được. Ngay cả nếu mắt đang mở, khi ý thức chú tâm đều đặn vào đối tượng, các hiện tướng của nhãn thức sẽ không quấy rối bạn.
Với những người mang kính, bạn có ghi nhận rằng khi gỡ kính ra, bởi vì mắt thấy ít rõ ràng cho nên sẽ ít cơ nguy hơn từ sự sinh khởi kích động, trong khi có thêm cơ nguy của sự lơi lỏng? Bạn có thấy có dị biệt giữa việc hướng mặt vào tường và không hướng vào tường? Khi hướng vào tường, bạn có thể thấy là có ít cơ nguy của sự kích động hay tán tâm? Qua kinh nghiệm, bạn sẽ quyết định sao cho thoải mái, dễ an tâm...
Hãy cố gắng để tâm trong trạng thái tự nhiên một cách sinh động, không nghĩ gì về chuyện quá khứ hay về chuyện bạn tính làm trong tương lai, không khởi lên bất kỳ một khái niệm nào. Ý thức của bạn đang ở nơi đâu? Nó [ý thức] đang ở với đôi mắt hay ở đâu? Nhiều phần, bạn sẽ cảm thấy nó [ý thức] liên kết với đôi mắt, bởi vì chúng ta khởi lên hầu hết nhận thức về thế giới này là xuyên qua mắt thấy. Điều này là do dựa quá nhiều vào cảm thức của chúng ta. Tuy nhiên, sự hiện hữu của một ý thức riêng biệt có thể biết chắc được; thí dụ, khi chú tâm hướng về âm thanh, thì những gì xuất hiện qua nhãn thức không được ghi nhận. Như thế cho thấy một ý thức riêng biệt đang chuyên chú hơn vào âm thanh nghe qua nhĩ thức, hơn là ảnh của nhãn thức.
Với tu tập kiên trì, ý thức có thể được nhận ra hay được cảm nhận như một thực thể của ánh sáng thuần khiết và của tánh biết, mà đối với nó bất kỳ thứ gì cũng có khả năng để xuất hiện ra, và nó [ý thức], khi các điều kiện thích nghi hội đủ, có thể được sinh khởi trong hình ảnh của bất kỳ đối tượng nào. Khi nào mà tâm không đối phó với khái niệm về ngoại cảnh, tâm sẽ an trú rỗng không mà không có gì xuất hiện trong nó, hệt như nước trong. Thực thể của nó [tâm] là thực thể của kinh nghiệm thuần túy. Hãy để tâm trôi chảy tự nhiên mà đừng phủ lên khái niệm nào. Hãy để tâm an nghỉ trong trạng thái tự nhiên của nó, và quan sát nó. Lúc đầu, khi bạn chưa quen với pháp này, nó thật là khó, nhưng dần dần tâm xuất hiện như nước trong. Rồi thì, hãy hãy an trú với tâm không bị thêu dệt này, mà đừng để khái niệm nào sinh khởi. Khi chứng ngộ bản tánh của tâm, chúng ta sẽ lần đầu tiên định vị được đối tượng của quan sát của loại thiền nội quan này.
Thời gian tốt nhất để tập pháp thiền này là vào buổi sáng, tại một nơi im vắng, khi tâm rất trong suốt và tỉnh táo. Đêm trước đó, nhớ đừng ăn nhiều quá hay ngủ nhiều quá; như thế sẽ làm cho tâm nhẹ hơn và nhạy bén hơn vào buổi sáng kế tiếp. Dần dần, tâm sẽ trở nên càng lúc càng an bình; sự tỉnh thức và trí nhớ sẽ trở thành rõ ràng hơn.

(Hết bản văn)
http://thuvienhoasen.org/D_1-2_2-79_4-15164_5-50_6-1_17-178_14-1_15-1/#nl_detail_bookmark

Tibetan Meditation Instructions
by
His Holiness the Dalai Lama

FIRST, LOOK TO your posture: arrange the legs in the most comfortable position; set the backbone as straight as an arrow. Place your hands in the position of meditative equipoise, four finger widths below the navel, with the left hand on the bottom, right hand on top, and your thumbs touching to form a triangle. This placement of the hands has connection with the place inside the body where inner heat is generated. Bending the neck down slightly, allow the mouth and teeth to be as usual, with the top of the tongue touching the roof of the mouth near the top teeth. Let the eyes gaze downwards loosely—it is not necessary that they be directed to the end of the nose; they can be pointed toward the floor in front of you if this seems more natural. Do not open the eyes too wide nor forcefully close them; leave them open a little. Sometimes they will close of their own accord; that is all right. Even if your eyes are open, when your mental consciousness becomes steady on its object, these appearances to the eye consciousness will not disturb you.
For those of you who wear eyeglasses, have you noticed that when you take off your glasses, because of the unclarity there is less danger from the generation of excitement and more danger of laxity? Do you find that there is a difference between facing and not facing the wall? When you face the wall, you may find that there is less danger of excitement or scattering. These kinds of things can be determined through your own experience. . . .
TRY TO LEAVE YOUR mind vividly in a natural state, without thinking of what happened in the past or of what you are planning for the future, without generating any conceptuality. Where does it seem that your consciousness is? Is it with the eyes or where is it? Most likely you have a sense that it is associated with the eyes since we derive most of our awareness of the world through vision. This is due to having relied too much on our sense consciousness. However, the existence of a separate mental consciousness can be ascertained; for example, when attention is diverted by sound, that which appears to the eye consciousness is not noticed. This indicates that a separate mental consciousness is paying more attention to sound heard by the ear consciousness than to the perceptions of the eye consciousness.
With persistent practice, consciousness may eventually be perceived or felt as an entity of mere luminosity and knowing, to which anything is capable of appearing and which, when appropriate conditions arise, can be generated in the image of whatsoever object. As long as the mind does not encounter the external circumstance of conceptuality, it will abide empty without anything appearing in it, like clear water. Its very entity is that of mere experience. Let the mind flow of its own accord without conceptual overlay. Let the mind rest in its natural state, and observe it. In the beginning, when you are not used to this practice, it is quite difficult, but in time the mind appears like clear water. Then, stay with this unfabricated mind without allowing conceptions to be generated. In realizing this nature of the mind, we have for the first time located the object of observation of this internal type of meditation.
The best time for practicing this form of meditation is in the morning, in a quiet place, when the mind is very clear and alert. It helps not to have eaten too much the night before nor to sleep too much; this makes the mind lighter and sharper the next morning. Gradually the mind will become more and more stable; mindfulness and memory will become clearer.
http://www.chuadieuphap.us/English_Section/meditation/dalailama_tibetan_meditation.asp

0 comments:

Post a Comment

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More