Mắt thấy cái ở trước chúng. Làm sao mắt thấy được cái ở
sau chúng được? Tai nghe thấy cái ở bên ngoài tai. Làm sao
tai nghe được cái ở bên trong tai? Mắt mở hướng ra ngoài,
tai cũng mở hướng ra ngoài. Tôi có thể chạm vào bạn, nhưng
làm sao tôi có thể chạm vào tôi được? Và cho dù tôi có khả
năng chạm vào thân thể tôi thì đấy cũng chỉ vì tôi không là
thân thể - thân thể nữa cũng là cái khác, do đó tôi mới có thể
chạm vào nó. Nhưng làm sao tôi có thể chạm tới một người
mà là tôi, một người đang chạm? Tôi có thể chạm vào bằng
cái gì?
Do đó tay chạm vào mọi thứ nhưng không thể chạm vào
bản thân chúng. Mắt nhìn mọi thứ nhưng không thể nhìn
được bản thân chúng. Đối với cái ta riêng của chúng ta,
chúng ta mù; không một giác quan nào mà chúng ta đã biết
có thể dùng được vào đây. Chừng nào một số giác quan khác
còn chưa khai mở - con mắt nào đó có thể nhìn vào bên
trong, nhìn ra đằng sau, theo chiều ngược lại, hay tai nào đó
có thể nghe được âm thanh bên trong - chừng ấy vẫn không
có cách nào để cho chúng ta có thể thấy và nghe và biết bản
thân mình. Cho đến khi điều đó xảy ra thì không có cách nào
chạm vào bản thân chúng ta. Cái ở gần bị bỏ lỡ; cái ở gần
nhất trong tất cả là không thể nào được biết. Đây là lí do tại
sao cá không có khả năng biết biển.
Điều thứ hai: cá được sinh ra trong biển, nó sống trong
biển; biển là thức ăn của nó, biển là nước uống của nó, biển
là cuộc sống của nó, biển là mọi thứ của nó. Thế rồi nó chết
và tan biến trong biển, nhưng nó không bao giờ có được cơ
hội để biết biển vì nó không có bất kì khoảng cách nào với
biển. Tuy nhiên, cá đi tới biết biển là gì nếu ai đó tới và vớt
nó ra khỏi biển. Đây là điều rất mâu thuẫn: cá đi tới biết biển
khi nó xa khỏi biển - khi nó đang giẫy dụa để sống còn trên
cát dưới cái nóng mặt trời, thế thì nó biết biển là gì. Để biết,
khoảng cách như thế là cần thiết.
Làm sao chúng ta có thể biết được cái một, cái đã tồn tại
ngay trước khi chúng ta được sinh ra và cái sẽ còn lại ngay
cả sau khi chúng ta chết? Làm sao chúng ta có thể biết cái
một trong đó chúng ta được sinh ra và trong đó chúng ta sẽ
tan biến đi? Để biết, phân cách nào đó là điều phải có. Đó là
lí do tại sao cá không biết tới biển; chỉ khi ai đó ném nó lên
bờ thì nó mới nhận ra được.
Con người đang trong khó khăn lớn hơn. Điều thiêng
liêng là đại dương bao quanh chúng ta. Nó không có bờ nơi
bạn có thể bị vứt lên, nơi bạn có thể bắt đầu quằn quại với
nỗi đau như con cá.
Trích từ sách Ngón tay chỉ trăng
Eyes see that which is in front of them. How are the eyes to
see that which is behind them? Ears hear that which is outside the ears. How
are the ears to hear that which is within the ears? Eyes open outwards, ears
also open outwards. I can touch you, but how can I touch myself? And even if I
am able to touch my body, it is just because I am not the body – the body too
is the other, hence I am able to touch it. But how can I touch the one that I
am, the one that is touching? With what can I touch? Therefore the hands touch
everything but cannot touch themselves. The eyes see everything but cannot see
themselves. In regard to our own selves we are blind, none of the senses that
are known to us are of any use. Unless some other senses open up – some eye
that can see withinwards, backwards, in the reverse, or some ear that is
affected also by the inner sound – there is no way we would be able to see and
hear and know ourselves. Till that happens there is no way of touching our own
selves. What is near is missed; what is nearest of all is not possible to be
known. This is why the fish is not able to know the sea.
The second thing: a fish is born in the sea, it lives in the
sea, the sea is its food, the sea is its drink, the sea is its life, the sea is
its everything. Then it dies and dissolves into the sea, but it never gets the
opportunity to know the sea because it does not have any distance from the sea.
A fish, however, comes to know what the sea is if someone comes and lifts it out
of the sea. This is a very contradictory thing: the fish comes to know the sea
when it is away from the sea – when it is struggling for its life on the sand
under the hot sun, then it knows what the sea is. For knowing, this much
distance is necessary.
How can we know the one that existed even before we were
born and that will remain existing even after we are dead? How can we know the
one in which we are born and in which we shall disappear?
For knowing, some separation is a must. That is why the fish
does not know the sea; only when someone throws it out onto the shore does it
come to know.
Man is in a greater difficulty. The divine is the ocean that
surrounds us. It has no shores to it where you can be thrown out, where you may
start writhing with pain like a fish. It would have been very easy if there was
such a shore. But there is no such shore;


0 comments:
Post a Comment