TP - Có ngủ mơ thấy ác mộng, anh trai làng Nguyễn Văn Kiên
(SN 1991) cũng chưa từng nghĩ sẽ gây gổ với một ai. Nhưng trong một lần nóng
giận, cậu đã cướp đi sinh mạng một người.
Gặp Kiên ở trại giam Thanh Xuân. Nhìn Kiên chẳng có vẻ gì
ngang ngạnh hay lạnh lùng của kẻ thủ ác. Kiên có nét chân chất của trai làng
lam lũ. Cậu có khuôn mặt vuông vức, dáng người dong dỏng, nước da sạm nắng,
giọng nói đặc tiếng quê vùng Thanh Oai, Hà Nội…
“Lúc ấy em bực quá. Em cầm cái thước cũng chỉ định vụt vào
bả vai ông ấy để dọa đuổi ông ấy về. Ai ngờ đánh trúng thái dương, ông ấy ngã
vật ra đất”
Bằng chất giọng rủ rỉ, có phần e dè, Kiên kể về gia cảnh của
mình. Bố mất sớm, nhà còn lại ba mẹ con và bà nội đã ngoài 80 tuổi. Kinh tế gia
đình trông cậy vào tiền công đi làm phụ hồ của Kiên và những đồng ít ỏi thu
được từ ba sào rau màu của mẹ.
Chia sẻ với cảnh khó khăn nhà cậu, nhiều người đã giúp đỡ,
trong đó có ông Huấn, người bạn của bố. Ông ấy đã vợ con đề huề, nhưng lại nảy
sinh tình cảm với mẹ Kiên. Lâu dần, hai người thường xuyên qua lại.
Điều này làm Kiên cảm thấy xấu hổ và tỏ thái độ phản đối mối
quan hệ tình cảm này. Tuy nhiên, bi kịch chỉ xảy ra tối 14/11/2011.
Kiên nhớ lại, khoảng 21 giờ tối hôm ấy, ông Huấn đến nhà gặp
mẹ cậu. Giữa hai người có xích mích, ông Huấn kéo tay mẹ Kiên ra đầu ngõ đòi
nói chuyện riêng, nhưng mẹ Kiên từ chối. Bực tức, ông Huấn lớn tiếng quát nạt,
dùng sức mạnh thay cho lời nói. Chứng kiến cảnh đó, Kiên cầm chiếc thước gỗ to
dài dùng trong xây dựng, chạy ra sân bênh mẹ và lời qua tiếng lại đuổi ông Huấn
về.
…Đùng cái, quanh nhà Kiên ầm ĩ tiếng nói, tiếng chân giục
giã đưa người đi cấp cứu. Lảng ánh mắt vào phía trong tường, Kiên nói: “Em vụt
có một cái, rồi thấy ông ấy ngất, em liền hô hoán mọi người đưa ông ấy đi bệnh
viện Thanh Oai, sau chuyển về Việt Đức. 3h chiều hôm sau thì ông ấy mất, em ra
xã đầu thú…”.
Bình tĩnh hơn…
Đã hơn hai năm kể từ cái tối định mệnh ấy, Kiên vẫn sốc. Nằm
trong trại, thi thoảng cậu lại ám ảnh với hình ảnh nạn nhân ngã vật xuống đất
và cảm giác lúc ôm ông ấy chở đến bệnh viện cấp cứu. “Em vẫn không thể tin là
mình đã cướp sinh mạng của một người khác”. Ngày trước đi học chẳng bao giờ bị
cô giáo nhắc nhở vì hạnh kiểm yếu kém. Kiên bảo, “con trai hay nghịch ngợm,
đánh nhau, nhưng em thì không. Trong nhà, cũng không ai nóng tính, bố em trước
sống hiền lắm”.
Kiên chua xót: “Nhiều lúc em cũng thấy sợ giây phút nóng
giận, mất kiềm chế của bản thân. Một chút nóng giận, thiếu kiềm chế, em đã mất
13 năm của tuổi trẻ. Bình tĩnh giải quyết, đâu đến nỗi…”. Hối hận tội lỗi của
mình, anh trai làng ham làm, mong miếng ăn đủ đầy như Kiên lại dằn vặt khi nghĩ
về gia đình. “Em gái còn nhỏ, bà nội đã hơn 80, giờ mọi việc đặt hết lên vai
mẹ. Cả nhà trông chờ vào ba sào ruộng rau màu. Nhà đã khó khăn giờ lại gặp thế
này”.
Trong trại Thanh Xuân, Kiên được phân về đội khâu bóng. Được
sự quan tâm của cán bộ quản giáo và công việc khâu bóng, cậu đã bình tâm hơn và
học được sự nhẫn nại, kiềm chế. “Qua thời gian cải tạo, em đã mềm tính đi hơn,
không còn bồng bột, nóng nảy như ngày trước nữa”.
Định hỏi Kiên, rằng đã nghĩ ngày ra tù làm gì chưa, nhưng tự
thấy đích đó còn xa khi nghe cách cậu tính thời gian thụ án. “13 năm dài lắm.
Một ngày trôi qua là thời gian thụ án của em bớt đi một ngày. Ngày nào cũng có
người hết án, em cũng suy nghĩ nhiều. Đôi mắt có hàng mi dài như con gái vẫn
nhìn xuống mặt bàn bằng kính như soi bóng mình, Kiên trấn an bản thân: “Giờ lo
cải tạo đã, cuốc mãi cũng nên bờ, đi lâu cũng đến ngày về”.
Một lúc thiếu kiềm chế, Kiên đã đặt 13 năm tuổi trẻ vào sau
song sắt nhà giam. Một cái giá thật đắt để cậu sửa mình và chuộc lại lỗi lầm.


0 comments:
Post a Comment